Màn đêm buồn
Mưa tối tăm dưới lòng hồ âm khí
Mặt nước lặng như muốn quyên sinh
Tôi nhìn trăng trong ánh mắt vô hồn
Tà khí rụng như chiếc lá bi thương
Gió khẽ bay thân lạnh lẽo cô độc
Nơi chết chóc giữa dòng đời nhân gian.
Người lính
mùa hè nóng luồn qua từng khe cửa
Súng đạn rực cháy những áng mây
Tôi gặp anh người lính trong mưa đạn
Tâm hồn anh núp dưới gốc cây tre
Thân lính trẻ lao vào nơi tử thần
Áo anh đỏ, dòng máu chảy như sông
Thân xác anh, hoá thành vùng đất núi
Linh hồn bay chẳng tìm thấy quê hương.
Mùa ngang phố
Xa Cố Đô rời bỏ dòng sông Hương
Đến tây phương, đi tìm miền đất lạ
Những cánh diều, bay phiêu gió theo thơ
Hạ đi rồi cây phượng buồn còn đó
Hàng ghế cũ chờ đợi bóng người thương
Hương theo gió bay về phía mặt trời
Cánh hoa phượng rụng khắp chốn trần gian
Để lại đây bao niềm thương nỗi nhớ
Cho lá úa xóa kí ức mùa thu.
Lìa xa
Nhành hoa lỡ hẹn phương trời
Chúng ta lỡ hẹn một đời bên nhau
Hôm nay bầu trời đổ nước mắt
Hạt đất cát ghi nhận thêm một người.
Sự sống mệt mỏi quá phải không
Lá úa rụng, cây cố níu chẳng được
Mưa như đạn, lòng tôi đang chảy máu
Gốc cây đó liệu còn ai trú mưa.
Khi hoàng hôn qua thế giới bên kia
Cũng là lúc màn đêm buồn trở lại
Khi ai đó lỡ nhắm mắt xuôi tay
Cũng là lúc người ở lại tiếc thương.
Đừng trách hoàng hôn buồn
Tại lòng mình mà thôi
Bình minh chắc gì vui
Nó cũng phải kết thúc.
Không một ai có quyền
Níu ngọn gió ở lại
Hãy để gió rời đi
Để được làm chính nó.
Nỗi buồn chẳng đáp lại
Tương tư với lòng mình
Dấu chân một kẻ ngốc
In đậm trước niềm đau.
Nỗi nhớ
Em bây giờ đã là gái bán hoa
Bỏ xứ quê đi tha phương cầu thực
Sống sa đoạ mặc dòng đời lênh đênh
Anh ở lại, miền quê nghèo khốn khó
Nơi kiếp sống không thành thị xa hoa
Bóng hình em vẫn còn trong trí nhớ
Nhưng linh hồn đã rời khỏi nơi đây.
Anh trả em sự hồn nhiên ngày ấy
Lúc nắng chiều hai bóng dáng bên sông
Trả lại em cả nỗi buồn mùa hạ
Thân anh ướt, che cho em tới nhà
Anh giữ lại chút dịu dàng năm xưa
Những kỉ niệm e ấp cõi đời này”.
Nhân gian huyền ảo
Tôi sinh ra trong lời nguyền của sự sống
Những bóng cô hồn còn vất vưởng nơi đây
Sương rơi phất phơ lòng phiêu bạt
Thân mềm yếu, muốn thoát khỏi thế gian
Hồn thì nghĩ, tâm chẳng thể nào tịnh
Hỏi nhân gian sao huyền ảo đến vậy
Gió thì thổi mưa chẳng hề ngừng rơi
Lòng người ai đoán trước được đâu
Đồng loại mà chẳng còn tiếc thương.
Nữ nhân phù hoa
Hoa sương thấm cồn trưng bầu rượu
Nàng giả vờ chưa uống đã say
Ta phiêu hoàng hôn hoạ bóng nàng
Phận trai nhóp nhép nào cao sang
Núi tuyết chưa tan hồn đã tàn.
Bút mực thanh hoa lệ khắc sầu
Nét vẽ tô điểm tình trái ngang
Nàng như hoa cúc nở ngàn năm
Linh khí tỏa hương thơm ngát trời
Ta như tử khí chốn liêu xiêu
Bóng hồn ma dại đeo bám người.
Thân phù hoa kiếp này phiêu lãng
Nàng bước đi giận dữ trong lòng
Ta ngước theo quặn thắt tâm can
Nàng và ta tình ngang trời đất
yêu nàng phụ lòng cả thế gian
Như nước chưa cạn duyên lần nào.
Những điều bạn nên đọc một lần để suy ngẫm về cuộc sống.
Nếu không thể làm bản thân mình tốt hơn thì đừng mong toả sáng.
Muốn có được một công việc tốt, bạn không thể học tại ngôi trường ẩm thấp.
Muốn có nền giáo dục tốt nhất, bạn phải sinh ra trong gia đình có giáo dục.
hiểu rõ được giá trị của bản thân sẽ phát huy được mục đích mà nơi đó thuộc về.
Kết thúc một con đường chúng ta sẽ bắt đầu con đường tiếp theo, nhưng có thứ đã mất thì mãi mãi sau này cũng không thể bắt đầu lại được.
Người đời từng nói: Đừng biến bản thân thành sự chọn lựa của kẻ khác, mà hãy khiến họ trở thành sự chọn lựa của mình.
Nhưng nếu ai cũng muốn làm chủ cuộc đời, vậy ai sẽ chấp nhận làm nô lệ cho cuộc sống ?
Ở đời, chúng ta nên chấp nhận rằng, không phải ai cố gắng cũng được đền đáp xứng đáng.
Có những người nỗ lực cả một đời, để chạy theo tiền tài, hạnh phúc “Nhưng” Bó hoa duy nhất anh ta nhận được là tại lễ tang của mình.
Viên Hồng Ngọc thường được nằm trong tay của những người giàu,” khi bạn là cây hoa đẹp, bạn muốn mình được nằm trong tay một người thích tưới hoa.
Phụ nữ khi họ dần xinh đẹp lên, họ muốn nằm trong tay của những kẻ nhiều tiền.
Sinh ra và biến mất khỏi thế gian, đó là quy luật tất yếu của sự sống.
Quan trọng là chết đi một cách đẹp đẽ. Chứ đừng lúc chết đi mà để người đời ghét bỏ.
Con người của hiện tại không coi trọng lắm đến vẻ đẹp tâm hồn, vậy nên…
Cuộc đời này bạn không có hai thứ “tiền tài, sắc đẹp” có cố gắng đến mấy thì trong mắt họ mình vẫn là kẻ thua cuộc.
bạn có thể khiến mình lộng lẫy kiêu sa, thành một vì sao tỏa sáng.
Nhưng bạn cũng có thể khiến bản thân tụt lùi thành con cóc ghẻ dưới mương, nếu như không thể thoát khỏi những sai lầm”. đừng trông chờ vào người khác, hãy tự thay đổi mình.
Khi trong tim ta có chân lý, đi đâu cũng là ánh dương.
“Khi tâm hồn không còn chút lý chí, chạy đâu cũng lầm đường lạc lối”.
Nếu người ta có thể khóc vì hạnh phúc cùng bạn thì họ cũng có thể mỉm cười hạnh phúc với người khác.
Càng lớn chúng ta lại càng mong ước được quay lại làm trẻ con, còn lũ trẻ con thì lại mong được làm người lớn, vì trẻ con thì không hiểu áp lực mà người lới phải gánh vác.
Nếu bạn có nhiều tiền, cuộc sống sẽ làm nô lệ cho bạn. Khi bạn có sắc tự khắc người khác sẽ đối xử với bạn tốt hơn.
Suy cho cùng niềm đau thì ai cũng phải đối diện chỉ là có người vượt qua được, có người thì không.
Không một ai có thể làm bạn cảm thấy mình thấp kém nếu không có sự đồng ý của bạn.
Căn bệnh trầm cảm không thể trở nên nặng hơn “trừ khi ”chính bạn tiếp sức mạnh cho chúng.
Chinh phục được trái tim người khác
thường thôi, chinh phục được chính mình mới là cái khó.
Trước khi trở thành viên kim cương có giá trị, hòn đá ấy đã phải nung trong ngọn núi cả triệu năm.
Muốn trở thành một người có giá trị ai cũng phải rèn luyện bản thân.
Đừng nên bận lòng quá về những điều người khác đánh giá về mình, đừng để họ chi phối cảm xúc của mình,”nên vậy”nếu không muốn bản thân trở thành con rối của người khác.
Đừng nghĩ người khác gật đầu là đồng ý tin lời bạn nói, đôi khi họ chỉ giả vờ tin mà thôi… những người thông minh họ thường xuyên làm điều này mà ta không hề biết.
Ai trong đời cũng phải mất đi một vài thứ
quý giá, “đừng trách số phận” mà hãy nên biết ơn vì nó đã không tệ hơn thế.
Những thứ đắt giá nhất, đó không phải là viên kim cương, cũng không phải biệt thự đẹp… Đó là linh hồn của chúng ta.
Lỡ hẹn một chuyến tàu chúng ta có thể chờ chuyến tiếp theo, còn lỡ hẹn với thời gian thì mãi mãi nó không thể quay lại, hãy trân trọng giây phút hạnh phúc mình đang có.
Đem một bông hoa tặng người mình tích, sau khi ta rời đi họ sẽ lặng lẽ bỏ hoa đó vào thùng rác, còn người muốn nâng niu bông hoa thì họ lại không được ta tặng (cuộc sống luôn không công bằng).
Đừng cố khoe khoang, tỏ ra mình là người có tiền. hãy tỏ ra mình điềm đạm, bí ẩn, đó là cách mà những người siêu giàu đang sống.
Nếu không làm mà vẫn muốn có ăn thì chỉ có làm con vật, người ta nuôi để thịt.
Nếu bản thân không đẹp, không có học thức mà muốn gặp hoàng tử thì chỉ có gặp trong mơ.
Danh lợi trước mắt, phúc Đức dài lâu.
Lúc sống không có tiền bạn sẽ cảm thấy mệt mỏi”. Còn khi bạn có tiền mà không có Đức đó mới là điều đáng sợ.
Con người ai cũng là một sinh mệnh trong vũ trụ bao la. Được sinh ra, dù sang hay hèn chúng ta cũng đang mang cho mình một sứ mệnh cao cả. quan trọng là con người ta thực hiện sứ mệnh đó thế nào mà thôi.
Cuộc sống này ai chả thốt lên hai từ “giá như”
Sai lầm một khắc tiếc nuối cả một đời”.
Nên làm điều gì quan trọng cũng phải suy nghĩ “trước sau.
Khi bạn buồn vì không thấy cuộc sống tốt đẹp, thì hãy nhìn những người còn không có cả mắt để nhìn thấy cuộc sống.
Bạn thịt một con gà rồi chê nó không ngon. nhưng
đối với con gà đó là cả một sinh mạng mà nó có.
Ngôn ngữ xuất phát từ trái tim và lòng thấu hiểu sẽ dành cho những con người không hề tầm thường.
Một vùng đất xấu có thể làm vườn địa đàng, Còn núi đá thì khó đổi thay.
Đừng cố thay đổi một ai đó ‘bở’ có người đến chết cũng không thể thay đổi được.
Chúng ta không thể làm hài lòng tất cả mọi người, vì không phải ai cũng là con người.
Sống một mình không đáng sợ mà còn tạo nên cảm xúc cần thiết."Một mình để làm chủ tâm lý, để nhận ra chính mình, đó là vẻ đẹp của sự cô đơn”.
Trên đời này không có cái gọi là “lòng tốt đến từ trái tim” chỉ có trái tim chúng ta rung động tạm thời nên lầm tưởng mà thôi.
Thực ra chẳng có cơn bão nào có thể xoá sổ mọi thứ. Con người mới là nguyên nhân khiến thế giới này dần lụi tàn.
Cô đơn không đáng sợ, đáng sợ nhất là vì cô đơn mà phải phụ thuộc vào người khác, đánh mất đi chính bản thân mình.
Con vật trước lúc chết kêu la thảm thiết.
Con người lúc sắp lìa đời họ thường dịu dàng đến lạ.
Cuộc sống không có nghĩa vụ phải trao cho chúng ta hạnh phúc và sự giàu sang, nên hãy chấp nhận… chúng ta phải tự tìm kiếm nó.
Không có tình nào hơn tình yêu chính bản thân mình “yêu cũng có hai mặt…Muốn lòng không nhói, tốt nhất đừng yêu ai.
Thấy người khác được hạnh phúc mà trong lòng cảm thấy ghen ghét, đó không phải là độc ác, đó là do sự ích kỷ của chúng ta thường có mà thôi.
Đừng nên luyến tiếc vì những kỉ niệm đã qua ’bởi’ có luyến tiếc đến chết thì nó cũng chẳng thể quay lại.
Xã hội không cần sự thật lòng của một kẻ nghèo. cũng không cần quen biết với một kẻ vô tích sự.
Chuyến du lịch có đẹp hay không là do tâm trạng của chúng ta quyết định.
Một bài thơ tốt hay tệ là do tâm hồn của mỗi người cảm nhận.
Những đứa trẻ mới lớn nên cảm nhận đau khổ dần dần, để tập nhận ra những thử thách tiếp theo của cuộc sống.
Khi mặt trời sắp lặn cũng là lúc con người cảm thấy tiếc nuối nhất, cũng như lúc ta tiếc nuối vì sắp lìa đời vậy.
Chúng ta nên biểu lộ tình cảm với người thân càng sớm càng tốt, khi còn có thể … không ai biết trước điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai.
Khi còn trẻ chúng ta có thanh xuân nhưng không có tiền, còn sau này lúc có tiền cũng không thể quay lại được với thanh xuân.
Chúng ta báo hiếu cho cha mẹ, đó là “đền đáp, là tri ân”.
Khi bản thân chăm sóc “người vợ, người con”đó là trọng trách.
Còn khi chúng ta được sinh ra, trong thế giới này, đó là sứ mệnh.
Một người chửi mắng bạn chưa chắc đã là kẻ thù của bạn, một người động viên ta chưa chắc đã là đồng minh của ta.
Đừng nghĩ cuộc sống chỉ cần có tiền mà không cần đến tình yêu thương, không có tình thương thế giới này sẽ không sống được.
Đừng trách màn đêm vì nó đã mang lại nỗi buồn cho mình, ở trong ánh sáng mà không tìm thấy niềm vui còn thất vọng hơn.
Đâu ai biết trước ngày mai sẽ sảy ra điều gì, sự sống này mong manh lắm, tại sao chúng ta không đối xử với nhau tốt hơn?
Tình yêu thiêng liêng nhất chỉ có thể là tình yêu với đất nước, Nơi tình yêu không có sự toan tính, là nơi hy sinh mà không cần tiếc thân, cũng là nơi sự cho đi mà không cần nhận lại.
Con đường sáng giá nhất là con đường cách mạng
Là con đường duy nhất tìm thấy “ánh sáng tương lai” cũng là sự độc lập, hạnh phúc của một đất nước.
bóng tối ghé ngang qua đời tôi, nỗi đau thương ấy khiến tâm thức tôi dần trở thành ác quỷ.
Cánh hoa đào hôn nhẹ vào môi tôi, sự dịu dàng đó đã cứu rỗi linh hồn tôi sống lại giữa bình nguyên vô tận.
(SỐNG GẦN ĐIỀU TỐT BẠN SẼ TRỞ NÊN TỐT HƠN, SỐNG TRONG ĐÁM BÙN LẦY BẠN SẼ BỊ VẤY BẨN)